Arsenal – Love Never Ends – Bài thi Vòng 3 – MS 02 Hoài Thương.

Arsenal – Love Never Ends – Bài thi Vòng 3 – MS 02 Hoài Thương.

Câu chuyện được viết lên bởi cuộc đời tôi với tình yêu sâu sắc giành cho Arsenal, một đội bóng đến từ Vương Quốc Anh – đất nước “mặt trời không bao giờ lặn”. Trong những giai điệu thổn thức của cuộc sống, mỗi người đều chọn cho mình những âm hưởng riêng. Với tôi, giai điệu ấy có hẳn riêng một cái tên. Đó chính là giai điệu Arsenal. Một giai điệu giúp cho cuộc đời tôi có thêm nhiều biến tấu, lúc nhanh, lúc chậm, lúc cao trào, có lúc lại trầm lắng. Là những khắc khoải, những nỗi niềm, những nhung nhớ, những yêu thương không tên…..

Bài thi của MS 02 Hoài Thương 

Chủ đề: Arsenal và Cuộc sống của bạn.

Các bạn có thể nghe bản Audio bài viết:

Arsenal – Love Never Ends

Kí ức tôi lại hiện về một trận cầu… 

“Vàooooooo!”

Khắp khán phòng vang lên tiếng reo hò, mọi người ôm chầm lấy nhau mừng rỡ. Trong cái khoảnh khắc ấy, tôi đã gục xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù từ vô vàng hỗn tạp âm thanh đang xâu xé nhau. Đôi bàn tay tôi đã chạm được vào trái penaty cuối cùng nhưng nó vẫn bay vào lưới. Trận chung kết, chức vô địch, tất cả đã đi vào giấc mơ. Sự tự tin, kiêu ngạo cũng tan biến. Nước mắt tôi trào ra. Tôi ôm chặt lấy mặt mình mà khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Tôi luôn có một cách giải quyết nỗi buồn cực kì hiệu quả. Viết cái tên “Henry” ra giấy, những chữ cái nối tiếp nhau ngập tràn trang giấy, nỗi buồn cứ thế cũng vơi theo…

Người ta thường bảo rằng “khi một cánh cửa khép lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra”. Chắc vì ngốc nghếch nghĩ rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào để chơi bóng nữa, nên tôi mới mít ướt như vậy. Nhưng thật may mắn vì đời luôn muốn đánh lừa những kẻ có đầu óc ngây ngô đơn giản. Và một cô bé lớp 10 như tôi khi ấy cũng không phải ngoại lệ. Làm sao niềm đam mê chơi bóng có thể ngừng lại chỉ vì thất bại ở một giải đấu nhỏ. Sau đó không lâu, tôi được thầy thể dục trường mình kéo từ đội tuyển bóng rổ sang đội tuyển bóng đá. Quá bất ngờ, niềm vui sướng trong tôi dâng trào tột độ. Có lẽ, thầy tôi đã bị ấn tượng bởi một cô bé luôn mang màu áo đỏ trắng của Arsenal hay đã động lòng trước những giọt nước mắt nồng nàn của cô. Hoặc cũng có thể là thầy nhìn thấy trong tôi tài năng của một thủ môn chăng? Dù là gì đi nữa thì nó cũng không quan trọng. Điều quan trọng là tôi được chơi bóng đá thường xuyên hơn. Tôi tự tin hơn trên sân cỏ. Và thậm chí tự tin trong cả những trận cầu chỉ có mỗi mình tôi là nữ, xung quanh toàn là đấng mày râu. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng những người thích chơi bóng thì đến với nhau, tại sao phải phân biệt giới tính? Tất nhiên, những người nghĩ được đơn giản như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy nên tôi luôn bị gia đình ngăn cản và phản đối. Đổi lại, tôi đã có được những giây phút vô cùng tuyệt diệu, đôi khi là cả một niềm hạnh phúc to lớn trên sân bóng.

Tình yêu Arsenal đưa tôi đến với tình yêu trái bóng, sâu đậm và mãnh liệt hơn rất nhiều!Tôi vốn là một cô bé hiếu động, rất thích chơi thể thao, thích chạy nhảy và đặc biệt thích đến sân vận động cùng ông nội vào cuối tuần. Không hiểu sao trong gia đình, ba mẹ tôi không ai thích bóng đá cả, vậy mà một con bé như tôi lại mê mẩn đến vậy. Ban đầu, tôi chỉ hay ngồi coi bóng đá với ông nội những lúc có đội tuyển Việt Nam thi đấu. Tiếp đó là tình yêu dành cho đội bóng sông Hàn. Cuối cùng, cuộc sống cùng trái bóng của tôi mới thật sự mở rộng khi tôi được biết đến giải ngoại hạng Anh. Đó là một buổi tối tình cờ khi bật tivi lên, trên màn hình là một trận bóng đá. Chàng trai mang số áo 14 màu bã trầu đang chuẩn bị thực hiện pha đá phạt. Đúng ngay giây phút đó, tôi đã ồ lên đầy kinh ngạc. Bàn thắng đẹp quá! Chưa bao giờ tôi chứng kiến bàn thắng đẹp như thế. Chàng trai này ngay lập tức bị tôi để ý. Có lẽ vì lúc trước tôi đã đặc biệt thích những người da màu. Thế nên có quá nhiều lý do để tôi yêu chàng trai số 14 này ngay từ lúc đó. Tôi gọi nó là tình yêu sét đánh. Tình yêu ấy tưởng chừng thật đơn giản nhưng cùng với thời gian nó đã trở nên vô cùng vĩ đại. Thierry Henry, anh đã thật sự chinh phục trái tim và trở thành thần tượng của tôi mãi mãi!

Xem thêm:  Arsenal sẽ gặp Monaco tại Champions League

Yêu Henry, tôi yêu Arsenal, yêu đội tuyển Pháp, yêu đất nước Pháp xinh đẹp và yêu tất cả những gì liên quan đến anh. Tôi còn dành thời gian chăm chỉ học tiếng Pháp để mong một ngày có cơ hội gặp gỡ, nói chuyện với thần tượng của mình. Những năm đầu cấp hai, tôi bơi lội trong đống sách vở và tuyệt nhiên không được phép thức sau 10 giờ đêm. Những trận Arsenal đấu lúc đó lại thường bắt đầu vào 10 hay 11 giờ. Tôi biết dù mình có nằm trên giường thì cũng không thể chợp mắt được khi trái tim luôn thao thức hướng về trận cầu của các pháo thủ. Thế là tôi liều mình lấy chăn gối trùm lại, giàn cảnh như một người đang nằm ngủ. Tôi không quên bật cho quạt chạy rồi rón rén xuống tầng dưới nhà. Tôi chẳng khác nào một tên trộm sành sỏi trong bóng đêm. Nhưng tên trộm nhí này lại tạo ra quá nhiều âm thanh khiến ba mẹ tôi tưởng nhà có trộm thật. Thế là mọi chuyện bị bại lộ. Tôi nghĩ mình tiêu chắc rồi. Nhưng đời không như ác mộng. Thật lạ là sau lần đó, ba mẹ không còn cấm tôi coi bóng đá nữa. Ba mẹ hứa nếu học tốt thì cuối tuần sẽ cho tôi xem bóng đá thỏa thích. Nghe xong tôi sướng điên người. Arsenal đã tạo cho tôi thêm động lực để học tốt hơn vì tôi không muốn phải bỏ lỡ bất kì trận đấu nào của pháo thủ cả. Cứ thế tôi tận hưởng cuộc sống theo cách riêng mình nhưng đầy thú vị. Và chẳng có gì khó hiểu khi Arsenal và Henry lúc ấy dường như đã chiếm trọn trái tim của một cô bé mới lớn như tôi.

Như những guồng quay của cuộc đời, êm ái nhưng bao giờ cũng có sóng gió. Tôi đã không biết bao nhiêu lần lênh đênh với bến bờ yêu thương của mình. Mùa giải 2005-2006, khi tôi bắt đầu cuồng nhiệt Arsenal thì đội bóng dần đi xuống phong độ. Vẫn lối chơi cống hiến như “thêu hoa dệt gấm” với những pha phối hợp nhịp nhàng, chuẩn xác ấy nhưng dường như Arsenal đang chuyển mình với nhiều biến động. Nhiều hơn những chỉ trích từ dư luận, cũng không thiếu lời chê trách từ người hâm mộ. Phải chăng Arsenal đã bước qua thời kì huy hoàng nhất trong lịch sử và không còn giữ được vị thế của mình? Hàng loạt ngôi sao lần lượt rời CLB để nhường chỗ cho những cầu thủ trẻ đầy tài năng, nhiệt huyết nhưng lại thiếu đi kinh nghiệm và bản lĩnh. Chính điều này đã khiến Arsenal dần hụt hơi trong cuộc chiến với những “ông” lớn khác. Henry vẫn còn ở đó nhưng qua từng trận đấu, gương mặt HLV Wenger lại chất chứa thêm nhiều suy tư. Có cái gì trong ánh mắt ấy khiến trái tim tôi thắt lại, hơi nhói và ngẹn ngào. Không phải lo lắng cũng chẳng phải nỗi buồn, là nỗi thương cảm mà tôi giành cho tất cả những con người mang cái tên Arsenal. Hơn ai hết, Giáo Sư là người tôi luôn muốn được nhìn thấy nụ cười nở trên môi nhất. Một nụ cười sáng rọi, thánh thiện đến ấm lòng, có thể làm dịu đi những vết hằn của năm tháng hi sinh và cống hiến cho CLB.

Xem thêm:  “Những đứa trẻ” của Ljungberg

Arsene Wenger, cái tên thứ hai đang khắc vào trong sâu thẳm trái tim tôi…

Năm 13 tuổi, dù nhận thức về hai từ “tình yêu” nó còn mơ hồ, mông lung đến thế nào thì đó vẫn là một thứ tình cảm chân thành và đẹp đẽ của một cô bé giành cho các chàng Pháo Thủ đến từ một đất nước xa xôi. Tôi đã ấp ủ trong mình những giấc mơ từ đó. Một ngày khôn lớn tôi sẽ đến gặp những con người mà tôi yêu thương. Rồi tôi sẽ lớn nhanh thôi, tôi sẽ có thêm nhiều năng lượng và sức mạnh, để cuộc sống là những chuyến đi dài xóa tan mọi khoảng cách, đến với nơi chỉ có yêu thương để tận hưởng điều kì diệu. Đó sẽ là lúc tôi đến Luân Đôn và xem Arsenal thi đấu. Tôi nhắm mắt lại, giấc mơ ngày nào vẫn vẹn nguyên, nhắc nhở tôi phải sống tốt hơn để biến tất cả thành sự thật.

Có lẽ, khó khăn hay sóng gió chỉ làm cho tình yêu trở nên thêm bền bỉ và lớn lao. Ít ra thì nó luôn luôn đúng với tình yêu mà tôi giành cho Pháo Thủ. Mùa giải đầu tiên tôi biết đến Arsenal chưa hẳn đã là một mùa giải thất bại. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ngọt ngào đến từng giây phút ở trận đấu cuối cùng, khi Arsenal phải giành chiến thắng mới có được tấm vé chắc suất tham dự Champion league. Đó cũng là trận đấu cuối cùng trên sân vận động Highbury của các chàng trai. Henry lập được cú hattrick nhưng bàn thắng cuối trận lại là những gì đẹp đẽ và thánh thiện nhất trong trái tim tôi. Sau khi ghi bàn thắng, anh đã hôn lên mặt cỏ như một lời tạm biệt dành cho Highbury với chặn đường dài chứa chan những vinh quang lẫn thất bại của Pháo Thủ. Thật tuyệt vời, Henry, anh khiến trái tim tôi phải thổn thức!

Tạm biệt Highbury, chào đón Emirates. Có quá nhiều thứ xa lạ, khác biệt đến từ từng âm thanh, từng sắc màu và Emirates quá đỗi huy hoàng, tráng lệ trong ánh nhìn của tôi. Thời gian vụt trôi như ngưng lại nơi đây chốc lát để rồi lại bắt đầu viết tiếp trang lịch sử mới hào hùng. Chúng ta, những con người mang trong mình trái tim Arsenal sẽ sớm đón nhận và yêu thương ngôi nhà Emirates như Highbury đã từng. Trái tim chúng ta, trái tim Arsenal, dù nhỏ bé nhưng vô cùng bao la để đón nhận tất cả những yêu thương ấy. Tôi mỉm cười trong niềm hi vọng lớn lao về tương lai của Pháo Thủ. Tương lai được tạo dựng bởi mọi điều mới mẽ từ thánh địa cho đến cả những con người!

Xem thêm:  Các đội trẻ Arsenal mùa giải 2014/15

Đúng như câu nói “vạn sự khởi đầu nan”, Emirates đã không có một mùa giải khởi đầu như tôi mong đợi. Nhưng với tôi điều mất mát lớn nhất chính là việc ra đi của Henry. Tôi chẳng thể tin nổi chuyện tồi tệ này lại xảy ra. Anh đã cùng Arsenal làm nên lịch sử khi đi vào trận chung kết cup C1. Không lẽ chỉ vì không thể cùng Arsenal giành danh hiệu ấy mà anh đã giã từ CLB? Anh mong muốn một bến bờ mới tốt hơn? Anh khao khát danh hiệu đến thế sao? Những ý nghĩ ấy như xé nát trái tim tôi. Tôi thấy trái tim kiên định của mình bỗng dưng trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Tôi không muốn nhìn vào khuôn mặt ấy, cử chỉ ấy, dáng điệu ấy thêm lần nào nữa. Nó sẽ làm tôi tan chảy mất. Tôi thấy mình thật nhỏ bé để có thể cảm thông cho anh, cho hình tượng bất diệt trong trái tim tôi bấy lâu nay. Nước mắt tôi trào ra, những trang giấy ngập tràn cái tên “Henry”, nhưng tất cả đều vô nghĩa…

Henry ra đi, trái tim tôi có thêm một chỗ trống. Cuộc sống không phải bao giờ cũng như chúng ta mong đợi. Thay vì buồn bã, tôi nên học cách chấp nhận và bao dung lấy nó. Tôi sẽ vẫn yêu Arsenal, điều đó không có gì có thể thay đổi được. Henry mang đến cho tôi tình yêu Pháo Thủ nhưng không có nghĩa rằng anh có thể mang nó ra đi. Kể cả tình yêu của tôi dành cho anh cũng vậy. Tất cả đều bất diệt trong trái tim tôi!

Tôi yêu, vẫn yêu và sẽ yêu. Dù tình yêu, đôi khi trong đó là cả một sự mất mát lớn…

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhìn Arsenal chưa kịp trưởng thành đã lại trẻ hóa, tôi không còn quá buồn như ngày xưa nữa. Càng lớn, tôi lại càng tự tìm giúp mình thêm nhiều lý do cho sự lựa chọn của ai đó. Tôi tin vào sự lựa chọn của Giáo Sư, tin vào tất cả những gì ông làm là đều vì CLB. Trái tim tôi không còn quá mệt mỏi khi nhìn những yêu thương rời xa nữa. Vì tôi biết, dù có đi đâu xa đến mấy thì những ai đã từng khoác trên mình màu áo Pháo Thủ, sẽ vẫn luôn giữ riêng cho mình một tinh thần Pháo Thủ, như cách mà Arsenal đã làm cho họ. Và cũng giống như những gì mà họ đã in sâu vào trong trái tim của người hâm mộ. Như tôi, như các bạn, như tình yêu của tất cả chúng ta. Đó là điều mà tôi luôn tin, tin một tình yêu mãi mãi vẹn nguyên như lúc bắt đầu.

Arsenal cuộc tình vĩnh hằng

Đưa nhau về bến bờ hạnh phúc

Sau tất cả sóng gió gian nan

Thấm mồ hôi và cả nước mắt

Không thể ngăn bước tiến hào hùng

Vì một tinh thần của Pháo Thủ

Vì trái tim luôn thổn thức khôn nguôi

Nếu ai đã lỡ mang trái tim Pháo Thủ

Xin mãi khắc lên mình cái tên Arsenal…

thuong.henry – Arsenal.com.vn

Bài thi của MS 02 Hoài Thương 

Chủ đề: Arsenal và Cuộc sống của bạn.

*** Bình chọn cho MS 02 Hoài Thương trên diễn đàn Arsenal.com.vn bằng việc bình chọn(vote) tại: http://arsenal.com.vn/forum/showthread.php?t=28922

**** Like note trên facebook để bình chọn cho Hoài Thương:

*** Bình chọn trên facebook kết thúc vào 12h trưa ngày 29/7

{leweb_facebook_comment}

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *