Supermac: Ngôi sao thập niên 70 tỏa sáng ở cả Newcastle và Highbury

Bộ ria quai nón đặc trưng đã được cạo gọn, băng cổ tay từ đen–trắng chuyển sang đỏ–trắng, nhưng khi tiền đạo Malcolm Macdonald rời Newcastle United để gia nhập Arsenal vào tháng 7/1976 với mức phí gây chú ý £333,333, ai cũng thấy rõ một điều: sự tự tin của ông còn nguyên vẹn. Trái ngược với các cầu thủ thời nay vốn khôn khéo khi phát ngôn để tránh bị soi, chàng trai 26 tuổi hùng hồn tuyên bố ngay ngày ra mắt ở bắc London: “Tôi sẽ ghi 30 bàn mùa này.”


“Supermac” – Vừa đá vừa ngầu

Biệt danh “Supermac” – fan của cả hai CLB đều gọi ông như vậy – không phải tự nhiên mà có. Trên sân, với thân hình lực lưỡng và tốc độ kinh hoàng, không nhiều khoảnh khắc nào phấn khích hơn cảnh Macdonald tăng tốc. Ông vẫn đang giữ kỷ lục tuyển Anh về số bàn trong một trận đấu chính thức, với 5 bàn vào lưới Síp năm 1975.

Ngoài sân, ông là hình mẫu của cầu thủ thời thượng thập niên 70: góp vốn mở cửa hàng thời trang lẫn showroom ô tô, có hẳn chuyên mục báo lá cải mỗi tuần. Đỉnh cao độ ngầu phải kể đến lần tham gia chương trình truyền hình Superstars, nơi Macdonald chạy 100m chỉ trong 10,5 giây – thành tích khiến nhiều VĐV điền kinh phải ngượng nhẹ.


Thời đỉnh cao ở St James’ Park

Macdonald được yêu từ ngày đầu đặt chân đến Newcastle sau khi chia tay Luton Town năm 1971, và ông chào sân bằng một cú hat-trick vào lưới Liverpool – quá đủ để chiếm trọn trái tim Toon Army. Ông nhớ lại: “Họ là cầu thủ thứ mười hai của chúng tôi mỗi trận, tạo nên bữa tiệc âm thanh sống động.”

Ông giành danh hiệu Vua phá lưới First Division năm 1975, sau khi từng đưa Newcastle vào chung kết FA Cup năm 1974. Tuy không có danh hiệu tập thể ở Tyneside, ông vẫn là chân sút vĩ đại thứ năm lịch sử CLB, với 138 bàn sau 257 trận trên mọi đấu trường.


Chia tay Tyneside trong ồn ào, rồi tái ngộ bằng hat-trick

Nếu khởi đầu rực rỡ, thì đoạn kết tại Newcastle lại căng thẳng khi Macdonald xung đột với HLV Gordon Lee và quyết định trở lại London. Khởi đầu ở Arsenal hơi chậm, nhưng đến trận gặp lại đội bóng cũ tại Highbury tháng 12, ông lập hat-trick trong chiến thắng 5-3. Bàn đầu tiên – đánh đầu từ quả tạt của Alan Ball – là một pha “Supermac chính hiệu”.


Gần đạt lời hứa 30 bàn và thêm một Chiếc giày vàng

Lời tuyên bố “30 bàn mùa đầu” tưởng liều nhưng hóa ra… suýt đúng. Macdonald chỉ thiếu đúng một bàn để chạm mốc 30, nhưng vẫn kịp giành Chiếc giày vàng lần thứ hai. Nhưng với ông, drama vẫn là một thứ gì đó không thể thiếu, HLV Terry Neill từng đuổi Supermac về nước ngay giữa tour du đấu hè tại Australia và Viễn Đông. Nhưng độ tự tin và khát bàn thắng của ông thì… không ai cản nổi.


Ghi bàn bằng… bóng đập người? Không vấn đề!

Ở bán kết FA Cup 1978 trên sân Stamford Bridge, Arsenal thắng Orient 3-0 để vào chung kết Wembley, và Macdonald ghi cú đúp – dù cả hai pha dứt điểm đều đập người đổi hướng. Đồng đội Frank Stapleton kể lại trong tiếng cười: “Không đời nào anh ta không cộng hai bàn đó vào thành tích cá nhân.”


Chấn thương, thất vọng Wembley và vết gãy sự nghiệp

Phong độ mờ nhạt trong trận chung kết gặp Ipswich Town (Arsenal thua 0-1) thực chất bắt nguồn từ chấn thương sụn đầu gối ngay từ đầu mùa. Macdonald than thở: “Hai ba lần ở Wembley tôi định bứt tốc thì đầu gối bị kẹt, không nhúc nhích nổi.”

Mùa 1978/79, ông gần như không thi đấu vì chấn thương. Trận cuối cùng khoác áo Arsenal diễn ra tại Stamford Bridge – hai ngày sau chung kết FA Cup thắng Manchester United. Và tất nhiên, anh ghi bàn. Tổng kết: 57 bàn sau chỉ 107 trận. Sau đó là giải nghệ sớm. Anh nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng tại Highbury: “Tôi bước ra từ đại sảnh đá cẩm thạch của sân, nhìn xuống đường St Thomas’s. Cảm giác cô đơn nhất đời.”


Di sản của một “sát thủ” và biểu tượng hào hoa

Cả Highbury lẫn St James’ Park đều có thể tự hào vì từng được chứng kiến một trong những tiền đạo lôi cuốn nhất thập niên 70. Như Macdonald nói đầy chân tình: “Bàn thắng giúp tôi kết nối với khán giả, và tôi thấy mình may mắn khi ghi được nhiều đến thế, cho hai CLB tuyệt vời.”

((từ arsenal.com)

Zubimendi – Bầu không khí thật tuyệt vời